ÁO DÀI TRẮNG
Chiếc áo dài trắng là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi về thời cắp sách đến trường, một thời đầy kỷ niệm và những mơ ước…
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tựu trường vào lớp 10. Trường tôi nhỏ thôi, người dân nơi đây cũng làm lụng vất vả mới có miếng ăn, và gia đình cũng vậy, bé nhỏ và thiếu thốn. Để có chiếc áo dài mặc trong ngày tựu trường đầu năm học, suốt 3 tháng hè tôi cùng mẹ ra đồng, một phần đỡ đần việc gia đình, một phần tôi muốn kiếm chút tiền mà may chiếc áo mà bất kỳ nữ sinh nào cũng muốn khoác lên khi đi học. Thế là tôi ra sức bắt cua bắt ốc và không ít lần cua kẹp ốc thì rạch rướm máu tay, tôi vẫn vui…
trường, một thời đầy kỷ niệm và những mơ ước…
Công sức tôi bỏ ra đã không là vô dụng khi đủ tiền mua vải may áo dài, chị họ tôi là thợ may nên tôi được miễn phí. Từ cái ngày lấy số đo may áo tới ngày nhận áo tôi cứ nôn nao vì chiếc áo dài trắng tinh khôi ấy, một màu trắng của sự trong sáng hồn nhiên tuổi học trò, màu áo trắng thơ ngây của cô nữ sinh vừa bước sang tuổi thiếu nữ.
Và ngày tựu trường cũng đến, chẳng những tôi mà mấy cô bạn cùng lớp cũng duyên dáng áo dài e ấp đi nhẹ nói khẽ, nhận thức mình đã lớn, đã trưởng thành và là con gái thì chúng tôi có quyền điệu. Không còn cảnh rượt đuổi chí chóe, trèo cây hái hoa lá cành như trước, bây giờ chúng tôi tự cảm thấy mình thay đổi, tự cảm thấy mình đằm thắm và dịu dàng như chính tà áo dài trắng đang mặc trên người.
Ký ức tuổi thơ thật đẹp và bộ áo dài trắng ấy vẫn được tôi lưu giữ đến hôm này, tôi trân quý, nâng niu và hoài bão về một thời cắp sách, thời gian của những mộng mơ của lứa tuổi vui là cười, buồn là mít ướt còn rảnh rảnh là nhõng nhẽo với bọn con trai quà kẹo.
Nhớ lắm, thương lắm chiếc áo dài trắng, cũng chính vì nó là bà mối se duyên cho chúng tôi, tình yêu tuổi học trò lớn dần theo năm tháng, khi anh ngỏ lời, anh nói:
“Yêu lắm cô bé mặc áo dài trắng tinh khôi của anh" - Áo Dài Anh-
0 nhận xét